CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT – BÀI HỌC DÀI NHẤT

Tình hình tai nạn giao thông (TNGT) ở Việt Nam vẫn còn diễn biến phức tạp, mặc dù đã có những nỗ lực kiềm chế, nhưng số ca tử vong và thương tích vẫn ở mức cao. Hàng năm, TNGT vẫn cướp đi sinh mạng của hàng nghìn người. Đây là “thảm họa” gây ra những tổn thất to lớn về người, tài sản và tinh thần. Sau đây tôi kể lại câu chuyện hằng ngày tôi trải qua trên cung đường tôi đưa con tôi đến trường học.

Sáng nào cũng vậy, tôi lại chở con đi học trên con đường quen thuộc – con đường chỉ chưa đầy hai cây số, không có đèn giao thông, không có những khúc cua nguy hiểm, nhưng lại đầy những điều khiến người ta phải suy ngẫm. Từ ngày có con, hành trình mỗi buổi sáng của tôi không chỉ là một đoạn đường ngắn, mà còn là một hành trình dài để học cách yêu thương, kiên nhẫn và bảo vệ an toàn cho chính mình, cho con, và cho những người xung quanh.

Tôi vẫn nhớ rõ, những buổi sáng đầu tiên khi con mới vào lớp một. Hai mẹ con lóng ngóng giữa dòng người tấp nập. Ai cũng vội: Người lớn đi làm, học sinh đến trường, người chở hàng, … Tôi cũng là một trong những người vội vã ấy. Có khi cố lách qua một chiếc xe tải đang rẽ, chỉ để nhanh hơn vài giây. Tôi từng nghĩ, “mình cẩn thận là được rồi”, nhưng cuộc sống không chỉ có mình mình.

Rồi một buổi sáng, khi gần đến cổng trường, một cậu học sinh nhỏ băng qua đường mà không nhìn. Tiếng phanh xe gấp vang lên, bánh xe trượt dài trên mặt đường. Cậu bé ngã sõng soài, chiếc cặp bay sang bên lề, và mọi người xung quanh thót tim. May mắn là không ai bị thương, nhưng hình ảnh đó khiến tim tôi nhói lên. Tôi run rẩy suốt buổi sáng hôm đó, cứ nghĩ nếu tài xế kia chỉ chậm lại một giây thôi – hay nếu cậu bé nhanh thêm một bước nữa – thì hậu quả sẽ ra sao?

Từ ngày đó, tôi tự nhắc mình: “Nhanh một giây nhưng chậm cả đời.” Tôi không còn vội nữa. Tôi dạy con quan sát trước khi sang đường, giữ khoảng cách an toàn, và luôn đội mũ bảo hiểm dù chỉ đi quãng ngắn. Tôi kể cho con nghe rằng, mỗi người tham gia giao thông đều có người đang đợi mình về nhà – có mẹ đang nấu cơm, có con đang ngóng cửa. Chỉ cần một phút bất cẩn, bao nhiêu nụ cười có thể vụt tắt.

Mỗi buổi sáng, con đường ấy trở thành lớp học nhỏ của hai mẹ con. Tôi dạy con không chỉ cách đi xe đạp đúng làn đường, mà còn dạy con sự kiên nhẫn. Có hôm, xe chạy chậm hơn bình thường vì phía trước có người lớn tuổi đang dắt xe. Con ngồi sau, sốt ruột hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ đi chậm thế?” Tôi bật cười, nhẹ nhàng đáp: “Vì mẹ muốn tất cả chúng ta đều an toàn. Không chỉ mẹ con mình, mà cả bác phía trước nữa.” Con im lặng vài giây rồi hỏi tiếp: “Nhưng con sợ muộn học.” Tôi lại nói: “Muộn một chút có thể xin lỗi cô giáo. Nhưng nếu xảy ra tai nạn, không ai có thể xin lỗi thay mình được đâu con ạ. An toàn quan trọng hơn mọi thứ.”

Từ đó, tôi thấy con không còn hối mẹ đi nhanh nữa. Thỉnh thoảng khi có ai vượt ẩu, con còn tự ôm chặt lấy tôi hơn, như hiểu rằng đi chậm không phải yếu thế – mà là biết quý trọng sự sống.

Tôi cũng thay đổi rất nhiều. Trước đây, tôi thường bật điện thoại khi chờ xe, trả lời vội tin nhắn công việc. Giờ thì không. Tôi biết, chỉ cần một khoảnh khắc mất tập trung, điều đáng tiếc có thể xảy ra. Tôi chọn nghe con kể chuyện trên đường – về bài học hôm qua, về cô giáo, về bạn thân – thay vì lướt điện thoại. Con cười nhiều hơn, còn tôi thì thấy hành trình ngắn ngủi buổi sáng trở nên ấm áp lạ thường.

Đôi khi, trên đường về, tôi thấy những biển tuyên truyền: “An toàn giao thông là hạnh phúc của mọi nhà.” “Đã uống rượu bia – không lái xe.” “Đội mũ bảo hiểm cho con – trọn tình cha mẹ.” Những khẩu hiệu ấy, tôi từng thấy hàng trăm lần, nhưng giờ đây, chúng không còn là khẩu hiệu nữa – mà là những lời nhắc nhở thấm vào tim. Tôi nghĩ, nếu ai cũng chậm lại một chút, nghĩ cho người khác một chút, chắc hẳn những con đường sẽ bớt tiếng còi xe giận dữ, và nhiều hơn tiếng cười bình yên.

Tôi tự hào khi mỗi sáng, con biết được việc dừng xe khi có người sang đường, biết nhường lối cho người đi bộ là cần thiết. Con từng nói: “Mẹ ơi, con thấy bạn kia chạy nhanh quá, con sợ bạn ngã!” Tôi chỉ khẽ xoa đầu: “Con sợ là đúng rồi, vì con hiểu an toàn quý giá thế nào.” Đó là lúc tôi nhận ra, bài học về an toàn giao thông không chỉ là những quy định khô khan, mà là bài học làm người, là cách chúng ta dạy con biết yêu thương, biết trân trọng sự sống của mình và của người khác.

Giờ đây, mỗi sáng chở con đi học, tôi vẫn đi qua con đường ấy. Con đường không có đèn giao thông, không khúc cua, nhưng chứa đựng cả một bài học dài – dài bằng những năm tháng làm mẹ, dài bằng tình yêu thương và trách nhiệm. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm mỗi khi con bước qua cổng trường, vẫy tay chào trong nụ cười rạng rỡ. Và tôi hiểu rằng, không cần biển báo, không cần cảnh sát, chỉ cần mỗi người tự ý thức, con đường nào cũng có thể trở thành con đường hạnh phúc – con đường cho nụ cười ngày mai.

An toàn giao thông là trách nhiệm chung của toàn xã hội, đòi hỏi sự vào cuộc quyết liệt của các cơ quan chức năng và sự tự giác chấp hành pháp luật của mỗi cá nhân tham gia giao thông.

Người viết bài: Vũ Thị Hòa

Biên tập: Doãn Trung Thành